Đinh đinh, Dương Đắc Thành bò lên tận lầu bảy, thở hồng hộc gõ cửa.
Bên trong truyền ra ‘rầm’ một tiếng, không biết cái gì rơi xuống đất nữa, sau đó lại im bặt không một tiếng động. Dương Đắc Thành nghiêng tai ghé sát vào thành cửa cẩn thận lắng nghe, tiếp tục gõ cửa.
Qua hồi lâu, bên trong truyền ra thanh âm sợ sệt của một cô gái: “Trong nhà không có ai...”.
Dương Đắc Thành nhìn tờ danh sách trong tay mình, thẩm tra đối chiếu lại một chút biển số cùng dãy nhà, cao giọng nói: “Đồng chí Kim Đậu Đậu, mở cửa đi, ta không phải là người xấu, ta là do xã khu phái tới, tới làm một chút thủ tục cần thiết để cho gia đình đồng chí nhận được "đê bảo".
Trong phòng không hề có động tĩnh, Dương Đắc Thành đành phải tốn sức tiếp tục gõ cửa, cuối cùng một số động tác gần như là phá cửa vậy.
Thật sự là không có biện pháp mà, năm nay bộ tài chính đã hạ thấp những khoản cứu tế bảo hộ, nhưng là chỉ lĩnh một khoản trợ cấp nhỏ thôi mà người lãnh trợ cấp vẫn phải làm cam đoan, chứng minh thư, cùng với sổ tiết kiệm phải có một chút ít số dư dù ít ỏi, để cho bọn họ đi làm thủ tục phê duyệt cùng khoản tiền trợ cấp. Đại bộ phận những gia đình phù hợp đều đã cho vay xong rồi, còn lại là không chịu phối hợp, đều có một ít tật xấu cả, ví dụ như nhà cô gái này vậy, chính là một bệnh nhân mắc chứng tự bế (tự mình nhốt mình trong phòng không ra) trầm trọng.
Cũng không biết gõ cửa bao lâu, bên trong rốt cuộc cũng truyền ra thanh âm: “Ngươi là ai?”.
Dương Đắc Thành nuốt nước miếng hăm hở nói: “Ta là người do xã khu phái tới mời cô đưa ra chứng minh thư, giấy cam đoan cùng giấy bảo lãnh là được rồi, để ta làm tốt thủ tục phát tiền này, bằng không tiền này không thể tới tay cô được à.