5 năm trước, anh ra đi mang theo một trái tim tan nát. Em phản bội anh, để lấy một người đàn ông hơn anh về mọi mặt. Anh đã thề,một ngày nào đó, phải cho em thấy, phản bội anh là phải trả giá thế nào.
5 năm trước, sau khi anh quay lưng, em đã khóc rất nhiều. Em không làm khác được, đành để anh nghĩ rằng em đã phản bội anh. Mà đúng là thế thật, nếu em không phản bội, tại sao cha của đứa con trong bụng em lại không phải là anh?
5 năm sau, anh trở lại, em nhìn thấy trong mắt anh sự thù hận… Dù biết làm anh tổn thương rất nhiều, dù lòng vẫn còn lưu luyến những kỷ niệm cũ nhưng tiếng gọi của con đã giữ em lại. Cho đến khi anh ôm em vào lòng, gọi nhỏ "Khả Văn ơi!”.
Người thứ ba:
5 năm trước, tôi hả hê ôm em trong vòng tay, nhìn anh ta ra đi trong uất hận. 5 năm sau, vẫn gương mặt đó, bờ môi đó, em vẫn thuộc về tôi nhưng sao lại có cảm giác xa cách lắm… đứa con - vốn là sợi dây nối bền chặt của chúng ta, bây giờ không làm cho em vội vã quay về khi con thơ quấy khóc… Em đang xao động, nhưng tôi thì không thể mất em.
"Tại sao lại phải đau khổ một mình, tại sao lại phải tỏ ra cao thượng trong khi mình phải đau đớn một mình?"
Câu chuyện ba người, bắt đầu và kết thúc thế nào?