Không có gì là vĩnh viễn, cũng không biết như thế nào lại tan biến…
Có lẽ tình yêu cũng như vậy, khi nó nở rộ, như bông hoa rực rỡ đến lóa mắt, ngọt ngào đến bất ngờ, nhưng cũng sẽ nhanh chóng mà biến mất. Có thể nói trên đời này, những người yêu nhau hy vọng nhất là có thể cùng nhau thực hiện từng lời hứa của trái tim. Thế nhưng, họ có thể kiên trì tới đâu?
Năm năm sau, cô lại nhớ đến chốn cũ. Nhưng nơi này giờ đã đổi khác. Xem ra, nếu có một thứ vĩnh viễn sẽ không biến đổi thì đó chính là trí nhớ, là ký ức.
Những thời khắc tốt đẹp, những năm tháng tuổi trẻ xanh tươi, ngôi trường xưa cùng mối tình đầu, những hồi ức tốt đẹp không sao quên lãng…
Người ta thường nói, mối tình đầu dang dỡ sẽ vĩnh viễn không bao giờ quay trở lại, cô âm thầm tiếc nuối thứ sở hữu tốt đẹp như vậy lại để mất đi… không nghĩ tới, anh vẫn âm thầm chờ đợi…
Cô hỏi anh: Anh thật sự yêu em, hay chỉ muốn gánh vác trách nhiệm?
Anh trả lời: Chúng ta đã trải qua một cuộc hôn nhân, lại từng có một đứa nhỏ. Anh sẽ không vì những định nghĩa nông cạn yêu hay không yêu mà đến với em. Anh nghĩ, hôn nhân chính là trách nhiệm, trách nhiệm đích thực của tình yêu, bởi yêu cũng dễ mà không yêu cũng dễ…