Sin đang ngon giấc trên cái ghế sopha êm ái thì chợt điện thoại reo lên khiến cô bé giật mình ngã lăn xuống sàn. Dù rất bực mình nhưng vẫn phải bắt máy, lòng thầm nguyền rủa cái tên đáng ghét nào dám phá vỡ giấc ngủ của mình.
[ai đấy?ai dám phá vỡ giấc ngủ của bổn cô nương ta!!?]
[Sin bạn muốn chết hả? 7 giờ sáng rồi mà còn ngủ nữa] - giọng gấp gáp của một người con gái vang lên trong điện thoại.
[có gì không? mới 7 giờ cơ mà]
[đồ ngốc, hôm nay là ngày nhập học đầu tiên của tụi mình đó, còn không mau nhanh thay quần áo rồi đi nữa]
Sin hoảng hồn nhận ra cảm ơn đứa bạn rối rít rồi quăn cái điện thoại xuống ghế và tất bật chuẩn bị làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo. Tất cả chỉ diễn ra vỏn vẹn trong... 5 phút!
Con không ăn sáng hả? - cô Trâm nói với theo khi Sin đã chạy ra cổng.
Còn thời gian đâu mà ăn nữa dì, thôi con đi học đây -Sin nói nhanh rồi biến mất.