Hiếm có truyện nào khiến tôi có thể khóc nhiều đến thế. Khóc không phải vì những chi tiết sến đặc thường gặp kiểu Hàn... mà khóc vì nghị lực sống của một người con gái đã mang trong mình căn bệnh không thể chữa khỏi...
Bạn sẽ ra sao, nếu như một ngày bạn phát hiện ra mình sẽ mất dần từng khả năng của bản thân?
Không thể nói.
Không thể cử động.
Hoàn toàn mất khả năng đi lại.
Có thể cảm nhận, nhưng lại không thể làm bất cứ điều gì...
Bạn sẽ ra sao, nếu như một ngày bạn phát hiện ra tương lai phía trước đã hoàn toàn đóng sập?
Tất cả chỉ còn là một bóng đen tăm tối...
Bạn sẽ ra sao, nếu như một ngày bạn phát hiện ra mình trở thành gánh nặng của tất cả?
Của gia đình.
Của bạn bè.
Và của người con trai mà mình yêu mến nhất...
Bạn có bao giờ cảm thấy, chỉ cần được bước đi, đã là cả 1 giấc mơ trở thành hiện thực.
Bạn có bao giờ cảm thấy, chỉ cần được đi xem phim với bạn bè, được đi shopping cuối tuần, được quây quần quanh bàn ăn của gia đình, được cầm bút viết…. đã là hạnh phúc lắm không.